TU
TÂM VÀ CHỮA BỆNH
Con người ta ai cũng có bệnh, không nặng thì nhẹ. Có
bệnh, trừ những biến cố đột xuất của cơ thể, chủ yếu là do nghiệp lực mà ra.
Người đã làm nhiều điều xấu thì nghiệp lực nặng, nên bị bệnh. Muốn chữa bệnh
thì phải giải được nghiệp lực. Muốn giải nghiệp lực thì phải tu tâm để tích
đức.
1- Tu tâm
Tu ở đây phải là tu chân chính, phải là tu tâm tích
đức, và phải cả luyện công để lên được tầng cao. Tu không phải để có khả năng
chữa bệnh hoặc tự chữa bệnh mà là để giải nghiệp lực, tiến lên tầng cao của vũ
trụ. Giải được nghiệp lực thì bệnh mới chữa khỏi.
Vậy nghiệp lực là gì?
Đó là món nợ phải trả cho những hành động tội lỗi do
mình gây ra trước đây. Nghiệp lực do tự thân mình gây ra nên tự mình phải trả.
Muốn giải nghiệp lực thì phải tu chân chính để thanh lý hết những điều không
tốt trong tư tưởng và trong trường nghiệp lực của mình. Đó là những nhân tố gây
nên bệnh. Cho nên, muốn khỏi bệnh thì phải trừ được nghiệp lực.
Tại sao phải tu?
Con người cõi trần do cha mẹ sinh ra, nhưng Bản
nguyên mỗi người thì sinh ra từ trong vũ trụ do vận động tương hỗ các
loại vật chất có sẵn trong đó. Bản chất của không gian vũ trụ là Chân Thiện
Nhẫn. Con người sinh ra ở đây cũng có được đặc tính này. Nếu tu thân tốt, họ sẽ
tiến dần lên bậc thanh cao. Nhưng cũng có nhiều người dần dần sinh tâm ích kỷ,
phạm lỗi lầm làm giảm tính thanh cao. Đến mức nào đó thì rơi xuống tầng thấp
hơn. Rồi lại tiếp tục biến đổi không tốt để rơi xuống tầng thấp hơn nữa. Cứ như
thế cho đến khi xuống đến cõi trần, là tầng nhân loại. Đó là tầng thấp nhất.
Theo đạo Phật, rơi xuống đây là rơi vào cõi mê, đáng bị tiêu hủy, nhưng tạo hóa
vốn từ bi đã mở cho họ một cơ hội làm người để tu tiến. Cho nên người ở đây
phải biết tu luyện theo hướng quên mình để đến với Chân Thiện Nhẫn.
Chân Thiện Nhẫn là gì?
- Chân: là tu chân dưỡng tính: nói lời chân thật, làm điều chân
chính, quên mình mà tu thành Chân nhân. (Ở đây không đề cập đến vấn đề nói dối
để bảo vệ cái đúng, bảo vệ lý tưởng, bảo vệ đất nước… thì có phải là Chân hay
không).
- Thiện: là có tâm từ bi bác ái. Khi đó sẽ thấy
chúng sinh rất khổ, muốn làm điều thiện để giúp chúng sinh. Có hành động Thiện
thì dễ tích đức. Thiện là biết quên mình vì người khác. Chống lại mọi tà ác
cũng là Thiện. Bảo vệ cái đúng cũng là Thiện.
- Nhẫn: là có tính chịu đựng, tha
thứ, biết tự kiềm chế để không nóng nảy dẫn đến hành động xấu. Có Nhẫn thì dễ
nhận đức và xả được nghiệp. Một người đánh ta, ta không đánh lại là ta đã nhận
được đức từ người kia. Người này đã mất đức và tăng thêm một nghiệp lực cho
mình. Nếu ta đánh lại thì tức là ta lại mất đức của mình cho người đó, và lại
tăng một nghiệp lực cho mình. Vậy bạn có nên Nhẫn không? Chịu đựng mà không tức
giận hay oán trách mới là cái Nhẫn của người tu luyện. Muốn có Nhẫn thì tâm
phải từ bỏ oán thù (không có nghĩa coi kẻ thù là bạn).
Chân Thiện Nhẫn phải là đồng tu. Phải luôn tu tâm để đạt được cả 3
cái này.
Tu thế nào?
Bạn hãy hiểu tu một cách đơn giản, không nhất thiết cứ
phải cắt tóc lên chùa đi tu. Đấy chỉ là một trong nhiều cách tu. Bạn có thể tu
tại tâm: tâm nguyện Chân Thiện Nhẫn. Hàng ngày bạn luôn nghĩ đến điều này. Khi
có thời gian bạn có thể ngồi tịnh tâm, xóa hết tà ác từ trong tâm của mình, cầu
mong tu được Chân Thiện Nhẫn. Bạn có thể ngồi tịnh trước bàn thờ, dưới gốc cây
trong vườn, trên gường ngủ v.v... Thậm trí vào giờ nghỉ trưa có thể ngồi tịnh
ngay ở bàn làm việc của mình. Hàng ngày hãy tự rèn mình từ trong lời nói đến
hành động, hướng đến Chân Thiện Nhẫn. Tâm tu cả trong lúc làm việc, đi lại,
nghỉ ngơi. Cứ như vậy ngày này sang ngày khác, tháng này sang tháng khác,
nghiệp chướng sẽ được bào mòn, bệnh sẽ vơi. Việc này đòi hỏi phải rất kiên trì.
Cần nhớ rằng tâm phải thành, không được giả dối, không được gượng ép. Nếu bạn
có thể thiền nhập định thì càng tốt. Vì khi ta thiền định thì tâm trí ta được
nghỉ ngơi, dễ xả bỏ tà tâm.
Tốt hơn thì bạn nên tìm một lớp học, nhờ thầy hướng
dẫn và trợ giúp luyện tu. Thầy có trình độ ở mức cao thì có thể vừa giảng đạo,
vừa hướng dẫn luyện công.
Một người chỉ cần có ý muốn tu luyện thì đã được coi
là có Phật tính xuất hiện rồi. Tu không có điều kiện nào cả. Tu là tu, không để
đạt mục đích đã định trước. Giúp đời cũng vậy. Giúp là giúp, không có điều kiện
nào đặt ra.
Đạo Phật có nói đến vấn đề phải gạt bỏ Tham Sân
Si, tức là không tham lam ích kỷ, không hận oán chán ghét, không ngu dốt
lầm lạc. Đó chính là con đường để đến với Chân Thiện Nhẫn.
Chân Thiện Nhẫn là đặc điểm vốn có của vũ trụ, là tiêu
chuẩn để đánh giá người tốt hay xấu. Xã hội loài người hiện đang suy giảm
nghiêm trọng đạo đức, cho nên tiêu chuẩn đánh giá người tốt xấu cũng sai lệch.
Một người luôn phấn đấu hoàn thành tốt nhiệm vụ thì đó là một hành động tốt,
nhưng chưa chắc đã là một người tốt. Nếu anh ta làm tốt nhiệm một cách vụ vô
điều kiện, không cầu gì cho mình, thì đó là người tốt. Nếu hoàn thành tốt nhiệm
vụ với động cơ để được thăng tiến, được danh vọng, được thưởng, hoặc lợi
dụng công việc để kiếm tiền thì đó là người không tốt. Cho nên, đánh giá con
người phải lấy Chân Thiện Nhẫn làm tiêu chuẩn. Tu tâm chính là hướng tới Chân
Thiện Nhẫn.
2- Chữa bệnh
Người chữa bệnh cần hiểu 2 vấn đề sau đây:
1- Chữa bệnh là việc làm được phép, nhưng không phải là giúp
người bệnh để khỏi bệnh mà không cần phải trả nghiệp của họ. Nhưng phải là chữa
bệnh cứu người, không vì tham lam ích kỷ cho mình. Khi đó chữa bệnh là tăng đức
cho mình. Nếu tham lam ích kỷ, lợi dụng người bệnh để trục lợi thì chính mình
đã tăng nghiệp lực của mình. Rồi đến lúc cũng phải trả nghiệp này. Bác sỹ kê
đơn thuốc cho bệnh nhân quá mức để trục lợi, hoặc thông đồng với nhà thuốc để
trục lợi trên người bệnh thì nhất định sẽ gặp tai họa nặng nề về sau. Vì sinh
nghiệp thì phải trả nghiệp, không thể trốn khỏi quy luật này của tạo hóa. Có
thể là chữa bệnh phần thực thuộc thân xác lục phủ ngũ tạng cơ bắp của người
bệnh. Cũng có thể là chữa bệnh phần mờ liên quan đến thể vía thuộc cõi giới vô
hình, như bệnh vong nhập, bệnh vong theo, bệnh lệch luân xa v.v...
2- Chữa bệnh, dù là bệnh phần thực hay phần mờ thì cũng có 2
loại bệnh sau đây:
- Bệnh do những đột biến khách quan gây ra: như
bị cảm gió, bị ngộ độc thức ăn, bị tai nạn giao thông v.v... Hoặc bị vong nhập
do yếu bóng vía khi ra nghĩa trang, hoặc đứa trẻ vài tháng tuổi bị vong nhập
làm đau đầu khóc đêm. (nó chưa thể làm gì tội lỗi đến phải trả nghiệp) v.v...
Những bệnh này không phải là bệnh do nghiệp chướng, nên chữa khỏi là khỏi. Bạn
chữa được bệnh giúp đời là đã tích thêm đức, giảm được nghiệp cho mình.
- Bệnh do hoàn trả nghiệp: Bệnh này
sinh ra dù ở phần thực hay phần mờ thì cũng đều là do phải trả giá cho những
hành động tội lỗi của mình gây ra trước đây. Bệnh này có thể không thể chữa
khỏi, có thể chữa khỏi chưa chắc đã khỏi, khỏi bệnh này có khi lại sinh bệnh
khác, hoặc sinh một tai ương khác trong cuộc sống. Chữa bệnh ở đây chỉ là hoãn
bệnh hoặc hoán đổi dạng trả nghiệp này sang dạng trả nghiệp khác mà thôi. Vì nó
chưa giải được vấn đề mấu chốt là phải giải được nghiệp. Muốn chữa khỏi bệnh
thì người bệnh phải tu tâm để giảm được nghiệp lực bản thân. Khi giải xong
nghiệp lực thì bệnh mới chữa khỏi. Cũng có thể xin tạm khất trả nghiệp rồi tu
tâm để giải bớt nghiệp lực của mình.
Muốn giải Nghiệp thì phải tích Đức. Đức và Nghiệp là 2
phạm trù ngược nhau. Đức là sản phẩm vật chất có màu trắng,
thanh nhẹ, sinh ra do con người làm những việc tốt do có lòng nhân ái. Còn Nghiệp là
sản phẩm có màu đen, nặng trọc, sinh ra do làm việc xấu, với tâm tà. Khi Đức
tăng thì Nghiệp giảm. Khi nào giải xong Nghiệp thì bệnh sẽ chữa khỏi. Cho nên
con người phải tích Đức là vậy. Nghiệp lực kết thành những cục màu đen, là cơ
sở của mầm bệnh. Người nặng nghiệp lực thì cơ thể toàn mầu đen. Những vong lang
bạt trên cõi trần, không chịu tu luyện ở cõi âm, cũng có màu đen. Chúng tương
hợp với mầu đen nghiệp lực nên dễ nhập vào người gây nên bệnh vong nhập. Trong
trường hợp này muốn giải vong thì phải giải được nghiệp lực. Có nhiều người bị
quá nhiều vong nhập, nhưng không giải nổi vì nghiệp lực quá nặng. Khi giải được
nghiệp lực thì mới giải được hết vong. Khi xin khất trả nghiệp (kiếp sau mới
trả) mà được chấp nhận thì cũng có thể dễ dàng giải hết vong nhập trong người.
Các nhà khí công thường quan tâm đến vận Khí đề chữa
bệnh và tăng cường sức khỏe. Nhưng đây không phải là mục tiêu của khí công. Khí
công không chỉ dừng ở vận Khí. Nó là một khoa học có trình độ thâm cao. Mục
tiêu luyện khí công không phải là để khai mở, tức là để có được công năng (thí
dụ khai mở nhãn thần v.v...) mà phải là để tăng công lực bản thân lên
tầng cao hơn. Tầng càng cao thì công lực càng lớn, công năng càng mạnh. Một khi
nhà khí công đã vượt được lên tầng cao thì các công năng đặc dị sẽ khai mở.
Muốn vậy thì cần tu để đạt Chân Thiện Nhẫn. Từ tầng cao nhìn xuống mới thấy
được đường hướng chữa bệnh phải làm gì.
Chú ý: Tu tâm tích đức là
một hiện thực cần thiết. Không phải là mê tín dị đoan !
ST-TTĐ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét